Trần Tế Xương
Ta nhớ người xa cách núi sông.
Người xa, xa có nhớ ta không ?
Sao đương vui vẻ ra buồn bã ?
Vừa mới quen nhau đã lạnh lùng.
Lúc nhớ, nhớ cùng trong mộng tưởng;
Khi riêng, riêng cả đến tình chung.
Tương tư lọ phải là trai gái,
Một ngọn đèn xanh, trống điểm thùng.
Mất Ô | Giời Nực Mặc Áo Bông

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên